Vừa đi làm về, tôi nhận ngay được tin báo:
- Thầy T mất rồi! Trưa nay lớp mình tập trung đến viếng thầy! Bạn báo cho các bạn đi đủ nhé!
Tôi sững sờ:
- Thầy vẫn khỏe cơ mà! Sao lại mất cơ chứ! Thầy còn khoe với chúng mình dạo này thầy đang theo học thư pháp lại tham gia Câu lạc bộ bóng chuyền hơi hăng hái lắm!
Bạn tôi buồn rầu kể:
- Chiều qua thầy đèo cháu ngoại đi đón cháu nội học mẫu giáo khi đi qua UBND xã bị một chiếc xe tải đi ẩu đâm vào. Mọi người đưa thầy sang Bệnh viện Việt Đức cấp cứu nhưng không kịp vì bị ra nhiều máu quá! Còn cháu thầy may chỉ bị thương ở chân.
Xúc động bàng hoàng trước tin dữ ấy, tôi chẳng nói được lời nào...Kí ức lại đưa tôi về cái thời là học sinh của thầy hai mươi năm về trước.
Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên thầy bước vào lớp. Dáng thầy gầy gầy, cao cao. Khuôn mặt xương xương mỗi khi nói lại đỏ ửng lên trông rất ngộ. Giọng thầy trầm ấm lắm! Tính thầy hiền như con gái còn bọn học sinh lớp 12B năm đó vừa nghịch ngợm vừa tinh ranh.
Giờ sinh hoạt hôm đó, sau khi làm công tác tổ chức lớp, tôi được thầy mời lên nhận phần thưởng của năm trước vì hôm trao thưởng tôi nghỉ ốm. Thầy thay thầy Trung - Giáo viên chủ nhiệm cũ trao lại cho tôi. Năm đó phần thưởng học sinh đạt danh hiệu chỉ là một cây bút máy thôi nhưng tôi rất hãnh diện vì cả lớp có mình tôi được thưởng. Các bạn lớp tôi học rất thông minh nhưng lại mải chơi, còn tôi chắc là...cần cù bù thông mình.
Khi trao cây bút cho tôi thầy ôn tồn dặn dò:
- Con hãy dùng cây bút này để viết lên những trang văn hay nhé!
Tôi còn nhớ mãi ánh mắt thầy khi đó. Biết bao hi vọng tin yêu vào cô học trò bé nhỏ nhất lớp 12B lúc bấy giờ. Tính tôi nhát lắm, các bạn con trai thì lém lỉnh ra trò. Giờ ra chơi cả bọn xúm nhau lại trêu tôi. Một đứa cất giọng
Ai sinh ra lũ vịt giời
Đủ lông đủ cánh gặp thời là bay
Biết nhà tôi toàn con gái nên chúng nó cứ tìm cách nói bóng gió xa xôi..mấy đứa .lại còn nói thêm...Máy khâu năm con bướm đê...
Suốt ngày bị trêu vì chuyện này tôi ức phát khóc.
Thầy biết chuyện thường động viên và vỗ vai tôi cười bảo.
- Sao phải khóc. Cầm cứng rắn lên chứ! Lần sau chúng nó trêu con cứ bảo thế này
Vịt giời thì mặc vịt giời
Đủ lông đủ cánh gặp thời...ông không bay
Lời thầy đùa vui pha chút dí dỏm khiến tôi bật cười và lấy lại bình tĩnh hơn. Tôi vốn có khiếu văn chương nên thầy quí tôi lắm. Những hôm luyện văn nói thầy thường gọi tôi lên bảng nói mẫu trước lớp cho các ban nói theo.
Lần đầu tiên tôi bị thầy mắng đó là vào thời gian cuối học kì một. Trong giờ kiểm tra môn sử của cô Phượng, cô trông rất ngặt nhưng tiết đó nhiều bạn vẫn giở được tài liệu coi bài. Thấy các bạn coi được, tôi cũng mon men mở ra hi vọng nhìn thấy mốc thời gian của cuộc khởi nghĩa...Ai dè vừa lôi được quyển vở ra đã bị cô bắt ngay. Cô nghiêm khắc phê bình, tôi không nhận lỗi lại còn gân cổ cãi
- Em vừa mới giở chưa coi được gì.
- Con người cần nhất là lòng trung thực, không chỉ trung thực với người khác mà còn phải trung thực với chính bản thân mình các con ạ!
Cả lớp im phăng phắc, lặng đi. Riêng tôi chắc chẳng bao giờ quên được những lời nói đó của thầy.
Tiết văn sau đó lớp buồn hẳn. Thầy vẫn ngồi đó trầm ngâm. Trên bàn thầy có bình hoa đỏ. Cạnh thầy là phấn trắng và bảng đen thân thuộc. Thầy nhẹ nhàng viết tên đầu bài. Bụi phấn rơi rơi vào không trung chẳng biết có ai nhìn rõ. Bỗng kẽ nứt của bảng đen làm viên phấn gãy, thầy cúi xuống nhặt. Chắc lòng thầy cũng buồn vì chỗ rạn trong tâm tư học trò.
Bước sang kì hai, phong trào học lớp tôi tiến bộ hẳn. Các bạn bảo nhau cố gắng để thầy vui vì năm nay cuối cấp rồi. Chúng tôi lại thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thầy làm sáng bừng lớp học. Những bông hoa trên bàn như thắm đỏ hơn tươi hơn.Giọng thầy lại trầm ấm, du dương đưa chúng tôi vào thế giới văn học để khơi dậy biết bao hoài bão ước mơ trong mỗi trái tim non nớt của chúng tôi.
Hè cũng về từ bao giờ. Trước cửa lớp hoa phượng đỏ hoe. Tiếng ve râm ran trên những tán xà cừ. Con đò thầy lái rồi cũng sẽ cập bến bình yên để lại sau lưng những tiếng cười giòn tan sau vòm lá.
Ve kêu rồi! Chia tay mùa hạ. Cháy sáng sân trường nỗi nhớ khôn nguôi!
Mới đó mà đã hai mươi năm ! Thầy ơi! Lại tháng 5 rồi đó! Năm nay thầy không cho chúng con cơ hội được đến mời thầy để lại nghe thầy gọi tên từng đứa, kể tội từng đứa nữa rồi. Họp lớp 12B kỉ niệm tròn hai mươi năm xa trường còn đâu bóng dáng thầy để chúng con chúc thọ!
Con vẫn còn nhớ rõ lời thầy răn dạy ngày nào.Con không chỉ viết trang văn này bằng cây bút năm xưa mà viết cả bằng cả lòng thành kính thiết tha cua cô trò cưng gửi tới thầy.
Thầy ra đi để lại biết bao niềm thương nỗi nhớ cho gia đình, bạn bè và biết bao thế hệ học trò thầy ơi!
Tập thể lớp 12B chúng con nhớ mãi thầy!
Tôi sững sờ:
- Thầy vẫn khỏe cơ mà! Sao lại mất cơ chứ! Thầy còn khoe với chúng mình dạo này thầy đang theo học thư pháp lại tham gia Câu lạc bộ bóng chuyền hơi hăng hái lắm!
Bạn tôi buồn rầu kể:
- Chiều qua thầy đèo cháu ngoại đi đón cháu nội học mẫu giáo khi đi qua UBND xã bị một chiếc xe tải đi ẩu đâm vào. Mọi người đưa thầy sang Bệnh viện Việt Đức cấp cứu nhưng không kịp vì bị ra nhiều máu quá! Còn cháu thầy may chỉ bị thương ở chân.
Xúc động bàng hoàng trước tin dữ ấy, tôi chẳng nói được lời nào...Kí ức lại đưa tôi về cái thời là học sinh của thầy hai mươi năm về trước.
Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên thầy bước vào lớp. Dáng thầy gầy gầy, cao cao. Khuôn mặt xương xương mỗi khi nói lại đỏ ửng lên trông rất ngộ. Giọng thầy trầm ấm lắm! Tính thầy hiền như con gái còn bọn học sinh lớp 12B năm đó vừa nghịch ngợm vừa tinh ranh.
Giờ sinh hoạt hôm đó, sau khi làm công tác tổ chức lớp, tôi được thầy mời lên nhận phần thưởng của năm trước vì hôm trao thưởng tôi nghỉ ốm. Thầy thay thầy Trung - Giáo viên chủ nhiệm cũ trao lại cho tôi. Năm đó phần thưởng học sinh đạt danh hiệu chỉ là một cây bút máy thôi nhưng tôi rất hãnh diện vì cả lớp có mình tôi được thưởng. Các bạn lớp tôi học rất thông minh nhưng lại mải chơi, còn tôi chắc là...cần cù bù thông mình.
Khi trao cây bút cho tôi thầy ôn tồn dặn dò:
- Con hãy dùng cây bút này để viết lên những trang văn hay nhé!
Tôi còn nhớ mãi ánh mắt thầy khi đó. Biết bao hi vọng tin yêu vào cô học trò bé nhỏ nhất lớp 12B lúc bấy giờ. Tính tôi nhát lắm, các bạn con trai thì lém lỉnh ra trò. Giờ ra chơi cả bọn xúm nhau lại trêu tôi. Một đứa cất giọng
Ai sinh ra lũ vịt giời
Biết nhà tôi toàn con gái nên chúng nó cứ tìm cách nói bóng gió xa xôi..mấy đứa .lại còn nói thêm...Máy khâu năm con bướm đê...
Suốt ngày bị trêu vì chuyện này tôi ức phát khóc.
Thầy biết chuyện thường động viên và vỗ vai tôi cười bảo.
- Sao phải khóc. Cầm cứng rắn lên chứ! Lần sau chúng nó trêu con cứ bảo thế này
Vịt giời thì mặc vịt giời
Lời thầy đùa vui pha chút dí dỏm khiến tôi bật cười và lấy lại bình tĩnh hơn. Tôi vốn có khiếu văn chương nên thầy quí tôi lắm. Những hôm luyện văn nói thầy thường gọi tôi lên bảng nói mẫu trước lớp cho các ban nói theo.
Lần đầu tiên tôi bị thầy mắng đó là vào thời gian cuối học kì một. Trong giờ kiểm tra môn sử của cô Phượng, cô trông rất ngặt nhưng tiết đó nhiều bạn vẫn giở được tài liệu coi bài. Thấy các bạn coi được, tôi cũng mon men mở ra hi vọng nhìn thấy mốc thời gian của cuộc khởi nghĩa...Ai dè vừa lôi được quyển vở ra đã bị cô bắt ngay. Cô nghiêm khắc phê bình, tôi không nhận lỗi lại còn gân cổ cãi
- Em vừa mới giở chưa coi được gì.
Cô tức mình đánh dấu bài luôn. Bài kiểm tra học kì năm đó tôi bị điểm không tròn trĩnh. May mà điểm trong năm cao kéo lại nên chia điểm tổng kết tôi vẫn còn được 5,1. Cô Phượng nói với thầy chủ nhiệm...chắc thầy thất vọng về tôi lắm...
Giờ sinh hoạt, thầy nghiêm khắc phê bình lớp về tinh thần trung thực trong khi làm bài. Ánh mắt thầy nhìn về phía tôi như trách móc. Tôi không dám nhìn thầy chỉ cúi đầu, tai và mặt đỏ nhừ lên vì xấu hổ. Thầy gọi tôi lên trước lớp để phê bình. Sự bực tức của thầy hiện rõ trên khuôn mặt. Lời thầy không còn trầm ấm nữa mà sang sảng- Con người cần nhất là lòng trung thực, không chỉ trung thực với người khác mà còn phải trung thực với chính bản thân mình các con ạ!
Cả lớp im phăng phắc, lặng đi. Riêng tôi chắc chẳng bao giờ quên được những lời nói đó của thầy.
Tiết văn sau đó lớp buồn hẳn. Thầy vẫn ngồi đó trầm ngâm. Trên bàn thầy có bình hoa đỏ. Cạnh thầy là phấn trắng và bảng đen thân thuộc. Thầy nhẹ nhàng viết tên đầu bài. Bụi phấn rơi rơi vào không trung chẳng biết có ai nhìn rõ. Bỗng kẽ nứt của bảng đen làm viên phấn gãy, thầy cúi xuống nhặt. Chắc lòng thầy cũng buồn vì chỗ rạn trong tâm tư học trò.
Bước sang kì hai, phong trào học lớp tôi tiến bộ hẳn. Các bạn bảo nhau cố gắng để thầy vui vì năm nay cuối cấp rồi. Chúng tôi lại thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thầy làm sáng bừng lớp học. Những bông hoa trên bàn như thắm đỏ hơn tươi hơn.Giọng thầy lại trầm ấm, du dương đưa chúng tôi vào thế giới văn học để khơi dậy biết bao hoài bão ước mơ trong mỗi trái tim non nớt của chúng tôi.
Hè cũng về từ bao giờ. Trước cửa lớp hoa phượng đỏ hoe. Tiếng ve râm ran trên những tán xà cừ. Con đò thầy lái rồi cũng sẽ cập bến bình yên để lại sau lưng những tiếng cười giòn tan sau vòm lá.
Ve kêu rồi! Chia tay mùa hạ. Cháy sáng sân trường nỗi nhớ khôn nguôi!
Mới đó mà đã hai mươi năm ! Thầy ơi! Lại tháng 5 rồi đó! Năm nay thầy không cho chúng con cơ hội được đến mời thầy để lại nghe thầy gọi tên từng đứa, kể tội từng đứa nữa rồi. Họp lớp 12B kỉ niệm tròn hai mươi năm xa trường còn đâu bóng dáng thầy để chúng con chúc thọ!
Con vẫn còn nhớ rõ lời thầy răn dạy ngày nào.Con không chỉ viết trang văn này bằng cây bút năm xưa mà viết cả bằng cả lòng thành kính thiết tha cua cô trò cưng gửi tới thầy.
Thầy ra đi để lại biết bao niềm thương nỗi nhớ cho gia đình, bạn bè và biết bao thế hệ học trò thầy ơi!
Tập thể lớp 12B chúng con nhớ mãi thầy!
tin nhắn riêng
(Nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6)
Thương em…đường phố lang
thang
..
(Nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6)
Thương em…đường phố lang
thang
Trong đêm âm thầm lê bước
Tương lai mịt mờ phía trước
Để đời nhức nhối tim
gan…!
Thương
em… gia đình ly tán
Nỗi buồn vương mắt trẻ thơ
Khát khao tình thương cha mẹ
Tâm
hồn trong trắng… bơ vơ!
.
Thương
em …thiệt thòi số phận
Mang
theo khuyết tật suốt đời
Nỗi
đau tâm hồn trĩu nặng
Để
ta day dứt khôn nguôi!
Em mong tấm lòng nhân ái!
Em
mong mái ấm tình thương!
Em
mong có vì sao sáng…
Đưa
em vươn tới tương lai…!
chj vit' văn hay wa
hj :ngay` mới vui vẻ nghe chj
chuyện gì zui` cung~ wa thui