Mẹ tôi
Mẹ tôi cũng như biết bao bà mẹ ở khắp các làng quê Việt Nam: Lam lũ, tảo tần một nắng hai sương nuôi đàn con khôn lớn như cánh cò cánh vạc trong câu ca dao. Hàng ngày mẹ tôi làm luôn chân luôn tay chẳng ngơi nghỉ lúc nào. Tôi là con gái lớn trong nhà. Sau tôi là một lũ em bé lít nhít. Khi tôi còn bé, tôi luôn tự hỏi: Tại sao mẹ tôi lại có sở thích ăn cơm ở trên, ăn cháy cơm, ăn đầu gà... Mãi sau này lớn hơn một chút tôi mới biết cơm ở trên mẹ hấp toàn cơm nguội nên mẹ thường xới ở dưới cho bố con tôi ăn. Những năm bao cấp hiếm gạo nồi cơm của gia đình tôi thường hấp khoai lang nên lượt trên cơm không bao giờ ngon cả. Tôi nhớ như in cái lần tôi còn học cấp hai trường làng, học xong 5 tiết buổi sáng đã gần 12 giờ, về tới nhà đói meo. Mở lồng bàn ra chỉ có vẻn vẹn mỗi cái bánh bột mì rán mỏng dính.Mặt tôi phụng phịu, vùng vằng tỏ ra bực tức. Tôi đâu biết rằng lúc đó mẹ rất khổ tâm. Mẹ đã phải dậy từ một giờ sáng mang sổ gạo đi xếp hàng mà vẫn về không. Thời bao cấp nhỡ nhàng có được miếng bánh cho các con ăn là tốt lắm rồi. Có lẽ khi đó mẹ tôi cũng chẳng dám ăn gì mà dành phần cho các con. Rồi những năm kế tiếp gia đình tôi nhân thêm ruộng để làm. Mẹ vừa là cô giáo vừa là một bà nông dân chính hiệu. Bàn tay mẹ sáng viết bảng chiều cuốc ruộng. Đôi bàn tay mẹ đẹp là thế mà bây giờ chai sần, thô giáp. Gót chân mẹ nứt nẻ như thửa ruộng tháng năm. Mẹ tảo tần nuôi chúng tôi khôn lớn bằng củ khoai củ sắn thấm đẫm mồ hôi mặn mòi của mẹ.
Tết sắp đến, chúng tôi háo hức mong chờ mà không nhận ra nét ưu tư boăn khoăn trên gương mặt mẹ: Làm sao lo sắm đủ quần áo mới diện tết cho các con đây?Tôi vẫn còn nhớ mẹ đã phải nuôi một đàn gà, chăm sóc kĩ lưỡng như thế nào để cuối năm có gà cân cho Hợp Tác xã đổi được một chiếc áo len mới cho tôi. Chiếc áo len màu vàng trên có thêu một bông hoa với hai chiếc lá. So với bây giờ thì chiếc áo đó quá bình thường thậm chí còn đơn sơ nữa nhưng với tôi lúc đó, chiếc áo là cả một niềm áo ước trẻ thơ. Mắt mẹ lấp lánh lên niềm vui khi ngắm chị em tôi xúng xính trong những bộ quần áo còn thơm mùi vải. Thế rồi, chị em tôi cũng lớn dần lên theo tình yêu thương che chở đùm bọc của mẹ. Lớp bụi thời gian có thể phủ mờ đi nhiều thứ nhưng sẽ chẳng bao giờ trong tâm trí của tôi nhạt phai hình ảnh mẹ thức thâu đêm chăm sóc chị em tôi khi trái gió trở trời. Mắt mẹ thâm quầng...Bàn tay gầy guộc nổi gân xanh nè của mẹ đặt lên trán tôi xiết bao thân thương và trìu mến, xua đi cái sốt bỏng giẫy. Cổ tôi nghẹn ắng lại khi ngắm nhìn thân hình tiều tụy của mẹ. Mẹ như cây chuối đã trổ buồng dồn hết nhựa sống của mình cho con cái vậy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi cũng đã lớn, là sinh viên rồi nhưng đi học cả tuần chẳng đỡ đần mẹ là bao. Năm đứa em gái còn nhỏ dại. Mọi công việc trường, việc nhà, việc đồng áng vẫn đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Trưa thứ bẩy học xong, tôi đạp xe vội vã hơn 30 cây số từ trường Sư phạm về , muộn quá rồi mà chẳng thấy mẹ đâu. Tôi lao xe ra cánh đồng làng, nắng gắt như đổ lửa xuống mặt đường. Từ xa, tôi đã nhận ra cái bóng dáng thân yêu của mẹ tôi đang gánh lúa. Bóng mẹ liêu xiêu, bước chân tậm tượi trên bờ ruộng nhỏ bên kia mương. Chiếc đòn gánh oằn cong kẽo kẹt trên đôi vai gầy của mẹ. Thửa ruộng nhà tôi nằm mãi trong khổ sáu, cách xa trục đường chính nên phải gánh rất xa mới tới chỗ để xe cải tiến. Mồ hôi mẹ rơi lã chã trên gương mặt đỏ gay vì nắng. Chiếc áo cánh nâu mỏng ướt đẫm mồ hôi. Lúc này tôi thầm mong sao mình học xong thật nhanh để có thể về nhà giúp mẹ. Và tôi càng thấm thía câu thơ sáng nay thầy đọc
Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không
Trên đời này, mẹ là người mà tôi yêu thương và ngưỡng mộ nhất. Bố tôi là trưởng một dòng tộc lớn, mẹ là dâu trưởng nên trăm dâu đổ đầu tằm, lại cộng thêm áp lực sinh con một bề nên mẹ tôi già nhanh trông thấy. Mẹ cứ sinh hết lần này đến lần khác vẫn toàn con gái. Cô em út của tôi chỉ cách tôi có một giáp thôi. Vất vả sớm hôm cộng thêm những lo toan bộn bề mà những đưa trẻ như chúng tôi chưa thể hiểu hết được nên năm đó mẹ tôi ốm nặng lắm. Những cơn đau tưởng chừng như quật ngã khiến mẹ tôi không gượng dậy được. Chị em tôi thay phiên nhau nặn bóp cho mẹ. Mẹ nằm đó như cành củi khô xót xa nhìn đàn con thơ dại. Thương mẹ bao nhiêu, chị em tôi bảo ban nhau vừa học vừa làm để mẹ khỏi phiền lòng. Mỗi khi gánh lúa, tôi lại nhớ bóng dáng mẹ hôm nao. Tôi còn nhớ một lần kéo xe chở lúa về. Tôi cầm càng kéo, mấy đứa em đẩy phía sau, xe chở nặng các em thương tôi nên ra sức đẩy, tôi nhẹ cân tay lại yếu không ghìm được càng xe nên bị nhấc bổng lên. Xe cải tiến chúc xuống đổ hết lúa phải xếp lại. Mẹ hỏi: vì sao các con về muộn thế mà mấy chị em cố giấu không cho mẹ biết?.
Rồi bệnh của mẹ cũng đỡ dần. Có lẽ, mẹ vốn là người giàu nghị lực nên ý chí đã chiến thắng căn bệnh như một phép nhiệm mầu.
Mẹ luôn dạy tôi " Dù con làm gì , ở đâu cũng đừng bao giờ đánh mất chính mình. Giấy rách phải giữ lấy lề con ạ!" Vâng! Từ trong sâu thẳm tâm hồn con đã hiểu được cái nếp nhà, nếp quê hội tụ trong chính con người mẹ. Mẹ biết không? Từ mẹ con đã học được thế nào là tình yêu thương chan chứa, là lòng bao dung khôn cùng, là đức hi sinh thầm lặng...
Giờ đây, cuộc sống đủ đầy. Sao con nhớ nồi cơm hấp khoai lang của mẹ đến thế! Nhớ mùi vị của chiếc bánh bột mì rán mỏng tang và ánh mắt nao lòng của mẹ xiết bao! Nhớ tấm áo len thêu hoa mà mẹ đã đổi bằng biết bao công sức,chắt chiu dành dụm.Con nhớ cả những lúc bế em chẹo sườn đứng ngóng mẹ đi làm về khi trưa quạnh bóng chiều!
Con làm sao quên được hình ảnh mẹ oằn lưng gánh lúa trên cánh đồng quê mình nắng chang chang...
Nay chúng con đã khôn lớn trưởng thành theo chồng mỗi đứa mỗi nơi, mỗi ngả. Con muốn nói với mẹ cả ngàn lời yêu thương tự đáy lòng mình nhưng chưa bao giờ con thốt nên lời !
Mẹ chính là tâm hồn quê hương, là bàn tay chở che ấp ủ, là điểm tựa nâng đỡ cuộc đời chúng con!
Mẹ hãy sống thật vui, thật khỏe mạnh làm chỗ dựa cho chúng con mẹ nhé!
trời thơ mộng
Ru con giữa
đám phiêu bồng
Qua bao suối
sông lạ lẫm
Rồi về bên
mẹ… chờ trông !
Mẹ là que
kem mát rượi
L..
trời thơ mộng
Ru con giữa
đám phiêu bồng
Qua bao suối
sông lạ lẫm
Rồi về bên
mẹ… chờ trông !
Mẹ là que
kem mát rượi
Làm tan con
nỗi nhọc nhằn
Tình thương
mẹ như suối tưới
Chứa chan
dịu ngọt bao năm. (LB)
XIN ĐỪNG LÀM MẸ ĐAU
CHÚC VUI VÀ AN LÀNH
Mẹ như trăng sáng trên cao
Sương rơi nghe thấu Mẹ vào ôm con
Mẹ là đêm ánh trăng tròn
Cho con đùa giỡn dỗi hờn Mẹ yêu!!!