"Ầu ơ.... Mấy đời bánh đúc có xương Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng" Tiếng ru văng vẳng đâu đây làm tôi lại chạnh lòng nhớ đến mẹ chồng.
Khi tôi bước chân về nhà chồng, mẹ chồng tôi đã ngoài 80 tuổi - bằng tuổi cụ nội của tôi lúc bấy giờ. Chồng tôi là con bà hai nhưng được mẹ cả chăm sóc, nuôi dưỡng từ tấm bé. Tôi chỉ biết bố chồng qua bức ảnh trên bàn thờ, qua lời kể của mẹ và qua những lời ca tụng của làng trên xóm dưới về tài chữa bệnh bằng những bài thuốc đông y gia truyền. Bố chồng tôi là người Quảng Đông - Trung Quốc được ông chú ruột đưa sang Việt Nam truyền nghề.
Mẹ chồng cả của tôi sinh hạ được ba người con nhưng chỉ giữ lại được mỗi mụn con gái là chị chồng tôi bây giờ- cũng đã ngoài 60 tuổi rồi. Mẹ tôi ăn mặc xuề xòa thường ngồi móm mém nhai trầu, nét cười đen nhánh bên hiên. Hồi trẻ chắc mẹ đẹp lắm. Mỗi khi ngắm nhìn mẹ mang hong chiếc áo dạ đỏ bên bờ giậu, tôi lại nhớ tới hình ảnh người mẹ trong bài "Nắng mới " của Lưu Trọng Lư.
Thời gian cứ thấm thoắt thoi đưa, mẹ nuôi con mong ngóng từng ngày để con nối nghiệp cha. Nước thời gian gội mái tóc mẹ trắng như cước rồi cứ rụng dần, rụng dần . Mỗi khi tôi quét nhà lại thấy không biết bao nhiêu sợi tóc bạc dưới chân giường. Sau này, mẹ tôi chỉ còn một dúm tóc loi thoi trên đỉnh đầu.
Nghe hàng xóm kể, mẹ chồng tôi chăm sóc hai anh con chồng chẳng khác gì con mình đẻ ra. Ông anh chồng tôi hồi nhỏ mắc bệnh viêm phế quản mãn tính nên cứ đổi trời là ho tím tái mặt mày, mẹ lại vất vả thâu đêm chăm sóc. Còn chồng tôi hay bị nhiệt lắm. Miệng phồng bỏng lên đau khóc như ri, mẹ phải dỗ dành để bón từng thìa cháo.
Hồi chiến tranh, bố chồng tôi bận công tác tại hội đông y Huyện, mấy mẹ con hễ nghe thấy tiếng máy bay lại kéo nhau xuống hầm trú ẩm, các con run cầm cập vì sợ, mẹ ôm chặt các con vào lòng an ủi, vỗ về. Rồi những năm 1979, khi xảy ra bất hòa Việt Trung, mẹ chồng tôi cùng gia đình phải chịu cảnh rẻ rúng, nhiếc móc của những người không đồng cảm, Trẻ con còn ném đá nói là đồ phản động. Mẹ chỉ còn biết động viên các con cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn. Mẹ luôn nói:
- Nhà mình làm phúc cứu người chứ có làm phản động ngày nào đâu mà sợ! Mình không phụ chính phủ quốc gia, quốc gia đâu nỡ phụ mình. Các con cứ bình tâm chờ đợi!
Rồi cái giai đoạn khó khăn nhất cũng đã qua nhưng bố chồng tôi lại lâm bệnh nặng và mất... để lại cho mẹ tôi những đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. - Làm sao để nuôi dạy chúng trưởng thành nối theo nghề của bố đây... Một mình mẹ tảo tần, thắt lưng buộc bụng dành dụm nuôi con qua ngày. Mẹ tôi động viên con vượt qua nỗi đau lấy những sách ghi chép, những tài liệu bố tôi để lại nghiên cứu. May mà chồng tôi đã được bố dạy Hán ngữ từ bé nên vẫn đọc được những sách cổ bố tôi để lại. Không những vậy, mẹ tôi còn cho chồng tôi theo học thêm cụ thầy Thiên Tích tận mãi Thủ Đô để tích lũy thêm kiến thức y học cổ truyền. Mẹ thường răn dạy chồng tôi
- Nhà mình 3 đời làm thuốc ở đất này. Con cần làm cho đúng cái tâm của mình đừng để cái lợi mờ mắt làm mất tiếng thơm cha truyền con nhé!
Năm tôi mới về làm dâu mắt mẹ còn trông rõ vậy mà chỉ ba năm sau đó mắt mẹ tôi chẳng còn trông thấy gì. Tôi biết, sống trong bóng tối là cả một sự hãi hùng, đơn độc. Lúc này mẹ thèm người hơn bao giờ hết. Chúng tôi phải làm việc nên chảng có nhiều thời gian bên mẹ. Có khi chỉ cần nghe tiếng bước chân qua là mẹ quờ tay tìm người níu lại để nghe kể chuyện...
Mẹ kể thao thao cái lần đầu tiên gặp bố chồng tôi chỗ cây gạo đầu làng ra sao...lúc kể khuôn mặt mẹ rạng rỡ, miệng cười móm mém. Người già thường hay hồi tưởng lại quá khứ mà. Mẹ còn nắm lấy tay tôi dặn lấy dặn để
- Khi mẹ chết, chúng mày đừng có thiêu mẹ đấy!
Tôi cười đùa
- Ai chúng con dám. Nhỡ đêm mẹ về kêu nóng, réo suốt đêm thì chúng con ngủ thế nào được
Mẹ cười móm mém thật hiền từ như bà nội trong truyện cổ tích.
- Sư bố cô.
Vậy mà chuyện mới tưởng chừng như hôm qua. Cây gạo đầu chợ Sa làng tôi vẫn sừng sững đứng đó, tháng ba về hoa nở đỏ chói, một làn gió nhẹ thoáng qua, hoa gạo thi nhau rơi xuống như mưa hoa mà mẹ tôi đã đi rồi. Tôi còn nhớ khi tôi sắp sinh đứa con thứ hai thì mẹ bênh nặng. Đầu cứ chúc xuống. Tôi và bà chị họ đỡ dậy bón cháo nhưng đút mãi vẫn cứ trực trôi ra. May ơn trời và cũng nhờ thuốc thang mà bệnh mẹ thuyên giảm dần. Rồi mẹ cũng tự dậy xúc ăn được không cần người bón.
Tuy không nhìn thấy gì nhưng mẹ tôi tài lắm. Mẹ sờ mà biết từng loại tiền không nhầm lẫn bao giờ (trừ tiền polime). Đúng lúc này mẹ lại mắc căn bệnh hay nói. Hễ nghe thấy tiếng xe của tôi đi làm về là mẹ không ngớt lời mắng xa xả không ngớt lời. Tôi tủi thân lắm chỉ biết chui vào phòng vệ sinh mà khóc cho vơi bớt buồn tủi trong lòng. Vừa đi làm, vừa chăm sóc gia đình lại hai đứa con nhỏ dại lại phải nghe những lời mắng nhiếc, đay nghiến tôi rất bức bối trong lòng. Có lúc đầu tôi tưởng chừng vỡ tung.
Chị chồng tôi hơn sáu mươi tuổi vì hoàn cảnh nên ở vậy cùng mẹ nhưng cũng chẳng đỡ đần được là bao. Mỗi khi đi làm về tôi lại hộc tốc lao vào cơm nước, lau dọn cửa nhà, mệt bở hơi tai. Con thì khóc, mẹ lại không ngớt lời. Tôi sinh ra giận mẹ chồng vô cùng. Mãi sau này tôi mới biết Mẹ mắc căn bệnh hoang tưởng. Mẹ nhớ mỗi tên tôi nên suốt ngày réo gọi. Có lẽ bao nhiêu vất vả, cơ cực nhọc nhằn, bao nhiêu sự dồn nén chất chồng bây giờ mẹ trút hết nên đầu tôi.
Mười hai năm mẹ tôi chìm trong bóng tối, trong u u mê mê, toàn những câu chuyện nhảm nhí mẹ thêu dệt trong đâu, không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc... mẹ chỉ ngồi dờ dẫm quanh chiếc giường mà như người thiên cổ. Rồi như cái cây khô hết nhựa dần dần khô héo. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày mẹ đi. Trước lúc nhắm mắt mẹ chỉ dám đòi ăn chút miến, cái bản tính tiết kiệm vẫn theo mẹ tới lúc lìa đời!
Đã từng có những lúc, tôi rất giận mẹ chồng, nhưng chính lúc này đây những tủi hờn oán thán dường như bay đi hết! Mẹ ơi! cả cuộc đời mẹ có mang theo gì cho mình đâu. Cả cuộc đời chắt chiu dành dụm nuôi con chồng vậy mà 12 năm cuối đời lại phải sống trong tăm tối u mê... Trước linh cữu mẹ, tôi không sao khóc được thành lời. cổ họng cứ nghẹn đắng lại.
Chị chồng và chị dâu tôi gọi mẹ to lắm! Anh chị chồng còn mua rất nhiều vàng mã rắc đầy linh cữu và rắc quanh mộ mẹ để mẹ mang theo xuống suối vàng. Nhưng tôi biết rằng...mẹ đâu cần những thứ đó. Điều mẹ cần là: Tấm lòng con cái mà thôi. Tôi mang đốt cho mẹ cái áo nhung min như tơ mà tôi đã dành dụm hai tháng lương mua tặng mẹ năm đầu mới về làm dâu. Chiếc áo mẹ giữ gìn vẫn mới. Dưới đó chắc lạnh lắm!
Nhiều đêm, tôi mơ thấy bóng dáng mẹ về chống gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ tới gần chỗ tôi tần ngần như muốn nói điều gì nhưng bóng mẹ cứ mờ dần, mờ dần rồi tan biến vào hư vô. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng mẹ gọi sang sảng
- Sáng rồi. Dậy đi thôi!
Tôi biết mẹ muốn dặn dò nhiều điều lắm. Những điều đó tôi vẫn còn nhớ như in mà. Mẹ cứ yên lòng mẹ nhé! Còn cái điều mẹ tần ngần chưa nói con cũng hiểu mà. Con cũng là mẹ nên con biết mẹ không yên tâm về cô con gái duy nhất của mình mặc dù chị đã 70 tuổi nhưng trong lòng mẹ chị vẫn luôn nhỏ dại. Mẹ cứ yên tâm. Tính tình chị kể từ khi mẹ mất đã khác trước nhiều rồi. Chúng con cũng sẽ chăm sóc chị như đã từng chăm sóc mẹ. Mẹ yên lòng đi vào cõi vĩnh hằng gặp bố con, gặp ông bà và các cụ mẹ nhé!
gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ
tới gần chỗ tôi t..
gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ
tới gần chỗ tôi tần ngần như muốn nói điều gì nhưng bóng mẹ cứ mờ dần, mờ dần
rồi tan biến vào hư vô. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng mẹ gọi sang sảng
- Sáng rồi. Dậy đi thôi! Mẹ chồng chị nơi suối vàng sẽ rất tự hào về một người con dâu rất hiểu bà
gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ
tới gần chỗ tôi t..
gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ
tới gần chỗ tôi tần ngần như muốn nói điều gì nhưng bóng mẹ cứ mờ dần, mờ dần
rồi tan biến vào hư vô. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng mẹ gọi sang sảng
- Sáng rồi. Dậy đi thôi! Mẹ chồng chị nơi suối vàng sẽ rất tự hào về một người con dâu rất hiểu bà
ở tinh cầu hội sẽ có rất nhiu` người giúp đỡ bạn về cách tạo cung~ như
lam` đẹp cho blog c..
ở tinh cầu hội sẽ có rất nhiu` người giúp đỡ bạn về cách tạo cung~ như
lam` đẹp cho blog của mình clik sang blog mình để đăng ký nha bạn
chúc bạn cuối tuần vui vẻ bên gia đình iu thương
Tối vui vẻ nghe bạn
Sao qua nhà mà ko chào chủ nhà vậy???
Ngày vui vẻ nghe.
Thuyền ai thấp thoáng bến Hương giang
Lữ khách du xuân ngắm chị hằng
Cành trúc mơn ma..
Thuyền ai thấp thoáng bến Hương giang
Lữ khách du xuân ngắm chị hằng
Cành trúc mơn man đùa bóng nguyệt
Mai vàng lả lướt dưới đêm trăng
Sông Hương nào khác chi Cung quảng
Bến Ngự còn thua chốn Cuội chăng
Du khách chơi xuân lòng háo hức
Hương giang cảnh
đẹp đến mơ màng
Thuyền ai thấp thoáng bến Hương giang
Lữ khách du xuân ngắm chị hằng
Cành trúc mơn ma..
Thuyền ai thấp thoáng bến Hương giang
Lữ khách du xuân ngắm chị hằng
Cành trúc mơn man đùa bóng nguyệt
Mai vàng lả lướt dưới đêm trăng
Sông Hương nào khác chi Cung quảng
Bến Ngự còn thua chốn Cuội chăng
Du khách chơi xuân lòng háo hức
Hương giang cảnh
đẹp đến mơ màng
Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cù..
Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh
Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về anh của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi
Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Em hỏi nắng, nắng lắc đầu se sẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?
Vâng! Đây rồi em đã gặp được anh
Là anh đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu
Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Em trả anh một mùa mưa trắng xoá
Trả lại anh con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa.
gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ
tới gần chỗ tôi ..
gậy lọc cọc quanh nhà nhưng không dám kể vì chị chồng tôi rát lắm lại hay sợ. Mẹ
tới gần chỗ tôi tần ngần như muốn nói điều gì nhưng bóng mẹ cứ mờ dần, mờ dần
rồi tan biến vào hư vô. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng mẹ gọi sang sảng Chị làm em ko dám ngủ nhà chị nữa!