Vũ điệu của gió.
Có những lúc ào ạt gào thét, có những lúc lại êm đềm như nhung. Vũ điệu của gió đã làm xao động cả không gian yên tĩnh của đất trời. Khúc biến tấu của gió đưa người ta đi hết bậc cảm xúc này đến bậc cảm xúc khác. Mạnh mẽ, nồng nàn và nhiều đam mê. Gió rộn ràng, ngẫu hứng, hòa quện tâm tình sâu lắng như nỗi đau ngọt ngào như nỗi nhớ xôn xao...
Cứ vẩn vơ, mơ màng với mây với gió để thi thoảng tự tạo cho mình cảm giác nhớ thương biến ta thành kẻ tình si mộng mị. Gió mơn man chạm khẽ vào da thịt khẽ lùa vào mái tóc, đùa nghịch buông lời trêu ghẹoCứ lãng đãng dạo bước cùng những con đường phủ đầy lá rụng để tận hưởng cái lạnh ngọt ngào len vào trong chiếc khăn len mỏng
Cứ thả hồn vào một ly cà phê nóng để thấy mùa đông không lạnh...
Đông về như cô gái kiêu kì nhưng lại dễ thương hết cỡ. Nắng không chói chang rực rỡ nữa mà chỉ hoe vàng đủ để hồng đôi má ai. Những hàng cây trơ trụi lá nhưng bên trong lại đang ấp ủ tràn trề nhựa sống...
Gió heo may tan dần vấn vương mùi hoa sữa. Những cơn gió lạnh đầu tiên ngập ngừng kéo theo cái lạnh giao mùa.Gió heo may ngày một dày hơn, lạnh hơn và mạnh hơn. Chiếc lá vẫn nguyện trao hết tình yêu đến gió mà chẳng nhận ra gió đã mang gần hết màu xanh trên tấm thân gày guộc của nó đi xa. Chỉ cần thấy gió và nụ cười tươi trẻ ấy là chiếc lá đã cảm thấy mãn nguyện và nó sẵn sàng làm mọi điều để gió được vui. Còn gió vẫn cứ bay khắp chốn mà dường như chẳng nhận ra có một chiếc lá đang héo hon vì nó.
Tất cả như nhòa đi. Mông lung lắm...Huyền ảo lắm...chỉ có tình người đằm thắm với nỗi nhớ không tên...
Cái dư vị đầu đông ngọt ngào tê tê nơi đầu lưỡi như một thứ men tình. Càng uống càng tận hưởng người ta càng đắm đuối khó quên...
Đông hóa thân vào gió để thoải mái dạo chơi trong nắng. Nắng cứ cố níu giữ thời gian trong chiếc lá vàng còn sót lại xoay xoay trong gió rồi rơi vào khoảng không.
Đông về rồi...cả một nỗi nhớ mênh mang...
(Có nhớ chị không cô giáo ơi ?