Chớm đông, đất trời cũng ngỡ ngàng trước sự đổi
thay của chính mình. Cây cối chớm nở hoa hứa hẹn một mùa kết trái. lòng
người có lẽ cũng chớm nhen lên những khát khao, những gắn kết yêu thương
mới mẻ. Trong cái rét se se lạnh đầu đông con người ta có thể thèm một
bàn tay ấm áp, một hơi thở ấm nồng...có những ngọn lửa nhỏ vẫn có thể
thổi bùng lên những ham muốn, khát khao cháy bỏng...
Chớm đông sao mà đáng yêu đến thế!
Cái rét se lạnh trên con đường buổi sớm phả vào má em tê tê, lành lạnh. Em dõi mắt về phía xa...dải sương sớm tím mờ nhạt...Con đường như một nàng thiếu nữ vừa chợt bừng tỉnh giấc nồng. Qua tấm kính của chiếc xe khách lao vun vút em thấy hàng cây bên đường cũng khe khẽ cựa mình thay lá. Đổi mùa rồi đấy ư?
Đổi mùa chiếc lá cũng phai
Nắng mưa cũng nhạt sương mai đổi màu
Có sao đâu nào? Đổi mùa là một qui luật tất yếu của tự nhiên. Thời gian cứ tuần tự luân phiên hết xuân rồi đến hạ lại đến thu và mùa đông đang đến...Biết vậy nhưng em cũng không khỏi thảng thốt ngỡ ngàng mới lạ chứ! Em biết mỗi mùa mang tới một sự bất ngờ, một niềm vui riêng. Mỗi mùa cho ta thưởng thức sự diệu kì, lung linh kì ảo khó nói thành lời...Ơ kìa! Bên đường một đôi tình nhân đang lưu luyến không muốn chia xa. Chàng nhẹ nhàng khoác thêm cho nàng chiếc áo và dặn dò cẩn thận: " Đổi mùa rồi đấy!".
Hàng cây ven đường cũng xào xạc lá, những chiếc lá vàng óng ả xoay xoay theo chiều gió...
Quả thật đất trời đẹp và gợi cảm nhất vào lúc giao mùa để em cảm nhận được những đổi thay dù là nhỏ nhất...Cảm ơn nhưng khoảnh khắc giao mùa nhé! Nhờ có "Đổi mùa" mà em cảm nhận được mùa đông đang về. Trong cái lành lạnh của đất trời em càng cảm nhận thấm thía được sự ấm áp của mái ấm gia đình. và em càng yêu quý và trân trọng hơn những gì mình đang có. Rời chiếc xe khách rộn tiếng cười em đi về phía yêu thương. Xòe bàn tay ra em hứng lấy những giọt âm thanh líu lo, hứng lấy thời khắc giao mùa...hứng lấy những gì đang chớm nở....và khi em nắm tay vào...hạnh phúc sẽ nở hoa kết trái...
Chớm đông sao mà đáng yêu đến thế!
Cái rét se lạnh trên con đường buổi sớm phả vào má em tê tê, lành lạnh. Em dõi mắt về phía xa...dải sương sớm tím mờ nhạt...Con đường như một nàng thiếu nữ vừa chợt bừng tỉnh giấc nồng. Qua tấm kính của chiếc xe khách lao vun vút em thấy hàng cây bên đường cũng khe khẽ cựa mình thay lá. Đổi mùa rồi đấy ư?
Đổi mùa chiếc lá cũng phai
Nắng mưa cũng nhạt sương mai đổi màu
Có sao đâu nào? Đổi mùa là một qui luật tất yếu của tự nhiên. Thời gian cứ tuần tự luân phiên hết xuân rồi đến hạ lại đến thu và mùa đông đang đến...Biết vậy nhưng em cũng không khỏi thảng thốt ngỡ ngàng mới lạ chứ! Em biết mỗi mùa mang tới một sự bất ngờ, một niềm vui riêng. Mỗi mùa cho ta thưởng thức sự diệu kì, lung linh kì ảo khó nói thành lời...Ơ kìa! Bên đường một đôi tình nhân đang lưu luyến không muốn chia xa. Chàng nhẹ nhàng khoác thêm cho nàng chiếc áo và dặn dò cẩn thận: " Đổi mùa rồi đấy!".
Hàng cây ven đường cũng xào xạc lá, những chiếc lá vàng óng ả xoay xoay theo chiều gió...
Quả thật đất trời đẹp và gợi cảm nhất vào lúc giao mùa để em cảm nhận được những đổi thay dù là nhỏ nhất...Cảm ơn nhưng khoảnh khắc giao mùa nhé! Nhờ có "Đổi mùa" mà em cảm nhận được mùa đông đang về. Trong cái lành lạnh của đất trời em càng cảm nhận thấm thía được sự ấm áp của mái ấm gia đình. và em càng yêu quý và trân trọng hơn những gì mình đang có. Rời chiếc xe khách rộn tiếng cười em đi về phía yêu thương. Xòe bàn tay ra em hứng lấy những giọt âm thanh líu lo, hứng lấy thời khắc giao mùa...hứng lấy những gì đang chớm nở....và khi em nắm tay vào...hạnh phúc sẽ nở hoa kết trái...
Em đi Phú Thọ lắm người thầm khen
he he chúc vui
Off line Đất Tổ những mong cùng chờ
Dư âm còn mãi với thời gian
Mà mang bao nỗi thân thương hỡi người
V
Đêm yên giấc và có giấc mơ thật đẹp!