Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

NGƯỜI RỪNG ƠI

TẢN MẠN VỀ BÀI THƠ:

EM Ở TRONG THƠ
                              
NGƯỜI RỪNG
                               TẶNG BTH

Khen ai khéo chọn cái tên:
“Bạch Thiên Hương” đẹp, dịu hiền như Thơ
Anh đi tìm khắp làng Mơ,
Vòng qua làng Ảo, đến bờ sông Ngân.
Tìm loài hoa “Trắng” trong ngần,
“Hương Trời” tỏa ngát … Bần thần, ngẩn ngơ…
Anh bèn ngụp lặn vào thơ.
Thì ra em đợi, em chờ … trăng lên.
Khen ai khéo chọn cái tên:
“Bạch Thiên Hương” đẹp, dịu hiền như Thơ.  
     “EM Ở TRONG THƠ” là cảm xúc của một cái tên hầu như chưa xuất hiện trên làng thơ YAHOO BLOG bao giờ : “NGƯỜI RỪNG”. Cả tên tác giả và bài thơ tình cờ gây ấn tượng đặc biệt vào sự cảm nhận của người xem, không thể không dừng lại, rồi sau đó là một cảm giác thầm cảm phục tài năng sử dụng ngôn từ giản dị, mộc mạc, chân thật mà thanh tao đến nao lòng, chột dạ.
     Toàn bộ bài thơ chỉ có mười câu lục bát, trong đó sự nhắc lại hoàn toàn hai câu đầu thành hai câu cuối nên thực ra bài thơ coi như có tám câu. Trước hết người xem nhận ra đây là lời tâm sự của tác giả với một người em tình cờ nào đó, có thể là đã gặp hoặc chưa hề quen biết trên mạng ảo. Chỉ với cái tên thôi đã tỏ lời khen, một cái tên thật đặc biệt chăng (ấy là theo quan niệm của tác giả - “NGƯỜI RỪNG”):
Khen ai khéo chọn cái tên:
“Bạch Thiên Hương” đẹp, dịu hiền như Thơ.
      Hoàn toàn nhất trí với “NGƯỜI RỪNG” về điều này. Trong muôn vàn cái tên về các loài hoa thì “Bạch Thiên Hương” quả là tôi chưa gặp bao giờ, nhưng rõ ràng là đẹp mà: “đẹp và dịu hiền như Thơ” thì nào có ai cấm đâu. Mọi điều đều có thể ví như Thơ. Vì Thơ là sự chắt lọc tinh hoa của các ngôn từ theo cảm nhận của những tứ thơ đang chảy trong lòng “Thi sĩ”.
      Chúng ta xem “NGƯỜI RỪNG” tiếp tục làm gì khi trái tim đang rung nhịp rộn ràng, xốn xang kỳ lạ:
Anh đi tìm khắp làng Mơ,
Vòng qua làng Ảo, đến bờ sông Ngân.
      Hình như “NGƯỜI RỪNG” đang thăng hoa theo xúc cảm trào dâng nên như có phép “Thần Thông Quảng Đại” của “Tề Thiên Đại Thánh” để bay trong “làng Mơ”, “vòng về làng Ảo” rồi hạ cánh “Đằng Vân” bên bờ sông Ngân huyền thoại. Thủ pháp nhân cách hóa và trừu tượng hóa trong thơ, ta đã gặp nhiều nhưng lần này “NGƯỜI RỪNG” lại “thần thánh và phép thuật” hóa trong thơ thì quả là thật lạ. Anh ta đi như vậy để làm gì nhỉ? Hãy xem nào:
Tìm loài hoa “Trắng” trong ngần,
“Hương Trời” tỏa ngát …
      Thì ra anh ta đi tìm loài hoa mang tên em: “Bạch” nghĩa là trắng rồi nhưng lại “trắng trong ngần” thì khó thật. Hơn thế cái cụm từ “Thiên Hương” mới thật oái oăm. Theo Hán tự nghĩa là Hương Trời – mùi của trời tỏa ra trong không gian bao la vừa huyền ảo vừa chân thật thì chỉ có Trời mới biết thôi “NGƯỜI RỪNG” ơi!
     Chúng ta hãy xem kết quả của những phép thuật “NGƯỜI RỪNG” đã sử dụng ấy mang lại kết quả ra sao cho cái anh chàng si tình thật dễ thương này: Vâng, thưa các bạn, đó là sự: “…Bần thần, ngẩn ngơ…”.
Thế là:
Anh bèn ngụp lặn vào thơ.
     Và bất ngờ nhận ra: “Em ở trong thơ”. Tôi đã đọc và làm khá nhiều thơ nhưng quả thực chưa bao giờ thấy cái cảnh:”…ngụp lặn vào thơ” này. Có lẽ chỉ riêng “NGƯỜI RỪNG” mới có, khi cảm xúc tìm em thôi thúc con tim, đắm chìm trong suy cảm chơi vơi. Thấy em rồi nhưng em đang làm gì ?. Thật buồn em lại “chờ… trăng lên” chứ có chờ anh đâu. Nào đã có gì hẹn biển thề non, nào đã có lời tỏ tình dù chỉ là ánh mắt bâng lâng trao gửi.    Cuối cùng vẫn chỉ là yêu cái tên em “đẹp dịu hiền như thơ” mà anh ngớ ngẩn thẫn thờ.
Khen ai khéo chọn cái tên:
“Bạch Thiên Hương” đẹp, dịu hiền như Thơ.
     Sự nhắc lại toàn bộ cặp lục bát này là một thủ pháp thật cao tay của người si tình. Anh ta ở rừng nên nhận ra tiếng vọng vào vách núi mỗi khi hú gọi nhau, mình lại nghe tiếng gọi của mình trong âm u, hùng vĩ, như bài ca muôn thuở hoang sơ, hy vọng, đợi chờ.
       Nếu bạn là cô gái có cái tên như thế, bạn có xao động tâm hồn không hỡi các bạn gái thân yêu trên khắp hành tinh xanh tha thiết tình đời? “NGƯỜI RỪNG” ơi ! hãy yên lòng chờ đợi sẽ có tiếng vọng về từ vách núi thật xa trong vũ trụ bao la.

                       NĐTHS - TNT
VÀ ĐÃ CÓ TIẾNG VỌNG TỪ VÁCH NÚI RỒI ĐÂY
NGƯỜI RỪNG ƠI !
"Người" ơi khen chớ có "Rừng",
Kẻo không em Bạch nửa mừng, nửa lo.
Sông Ngân liệu có con đò?
"Thiên Hương" gom lại em cho lên thuyền.
Giá mà có mắt chim quyên,
Thì em liếc chéo, làm duyên cùng chàng.
Đọc thơ mừng rỡ, mơ màng,
Tâm hồn bay liệng giữa làng ảo mơ.
Rừng xanh "Người" có... đợi chờ ?
Để em lặn ngụp đến bờ sông Ngân.
Tìm loài hoa trắng trong ngần,
Mang về cả sắc, hương, thân tặng Mình.

                               BTH

Nguồn trích dẫn (0)

Không có nhận xét nào: