Nhạc lòng rộn mãi trong tim
Chơi vơi em mải đi tìm bóng ai
Tương tư thao thức đêm dài
Bài thơ anh viết tặng ai hôm nào
***
Trăng khuya đâu thức cùng sao
Em chờ…trăng muộn em nào có hay
***
Vì chưng gió thổi mây bay
Vì trăng em lỡ đắm say tình nồng
Vì lời thảng thốt mây bông
Chiều nghiêng bóng nắng tóc bồng hỡi em
***
Đâu rồi bóng dáng thân quen
Cho lòng tưởng nhớ say men hút tình
Nhớ ai nhớ bóng nhớ hình
Nhạc khuya réo rắt cho mình nhớ nhau
***
Em mãi là người đến sau
Nên mình không thể có nhau suốt đời
Thôi đành chấp nhận số trời
Tình thôi gác lại cho đời bình yên
***
Quên đi những phút trên thuyền
Ông trời chẳng chịu se duyên chúng mình
Thôi thì em cứ lặng thinh
Để nhạc lòng mãi ru tình dở dang.
THĂM CỔ LOA THÀNH
Một buổi chiều thu dưới nắng
vàng
Thăn kinh đô cổ đất An dương
Thục Phán -xây thành lo giữ
nước
Nỏ thần -Cao Lỗ diệt xâm lăng
Lỡ bước –Mỵ châu tai tiếng mãi
Tin người - muôn thuở nỗi oan
nàng
Bâng khuâng ngắm cảnh trời
non nước
Hãy nhớ đề cao với ngoại bang
Phật ngọc lung linh ánh hào quang.
Ung dung ngự lãm chốn niết bàn.
Sự thế thăng trầm: Thiên-Nhân-Địa.
Luân hồi-Nhân quả...Kiếp trần gian.
Cái mùi ngầy ngậy còn thơm đến giờ
Nhớ ngày cùng bạn trẻ thơ
Vật nhau chui rúc nằm mơ đi tè...
Để nhạc lòng mãi ru tình dở dang.
Vậy thì em chớ khóc than
Tình kia ai phụ sang ngang mất roài !
Là tâm hồn khắc khoải bóng hình ai
Là hằng đêm mơ mộng suốt đêm dài
Là chờ đợi bước chân người thương mến...